Chào mọi người, tôi năm nay 27 tuổi, đã có chồng và hai con nhỏ. Chồng hơn tôi tuổi, là một người đàn ông ga lăng, đẹp trai, và rất yêu chiều vợ con.
Tôi đã từng say như điếu đổ khi gặp anh lần đầu tiên, chàng trai làm thiết kế xây dựng, cao ráo, đeo cặp kính cận thư sinh và nụ cười tươi rói. Sau đó, tôi đã chủ động xin số điện thoại để làm quen với anh.
Thời gian đó, cứ cuối tuần nghỉ làm là tôi lại chủ động rủ anh đi chơi, đi ăn vì biết anh chưa có bóng giai nhân nào.
Đứa bạn thân thấy tôi mê anh như vậy cảnh báo, “trai đẹp lắm mối, mày cẩn thận không lại khổ cả đời. Tuổi có còn trẻ nữa đâu mà yêu chơi bời”. Thế nhưng, vì quá yêu quá mê cả tính cách hào phóng, lối nói chuyện hài hước của anh nên tôi gạt qua tất cả.
Cuối cùng, tôi đã đạt được mục đích khi một lần trò chuyện qua Yahoo: “Anh thích em à? Thích thì nói chứ sao lại chẳng thể hiện gì”. Vậy mà anh ấy bảo thích thật và chúng tôi chính thức yêu nhau từ đó.
1 năm hẹn hò, cũng hờn dỗi, cũng hiểu lầm, ghen tuông đủ kiểu nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn làm đám cưới với nhau. Hạnh phúc lắm khi cuối cùng người đàn ông trong mơ đã thuộc về mình. Tôi và anh được ba mẹ hai bên mua cho một căn hộ ở trung tâm thành phố. Sống riêng nên khá thoải mái và tôi có thể chăm chút cho chồng mình hơn.
Vì làm xây dựng nên thỉnh thoảng chồng tôi đi công tác tỉnh xa vài tuần. Dĩ nhiên, chồng đẹp trai nên không tránh khỏi những lần ghen bóng ghen gió và tôi cứ phải gọi điện, nhắn tin kiểm tra thường xuyên.
Sinh con, bận rộn chăm sóc hai đứa nhỏ nên tôi ít kiểm soát hơn. Vậy mà chồng tôi lại vui ra mặt và còn bảo: “May có thằng Bi với em Miu, không thì bố chẳng thể thở được với mẹ các con đâu”. Những lần đó, tôi lại cười tủm tỉm kéo tai chồng.
Tôi đau đớn không tin được vào tai mình sau khi bí mật lắp camera và đặt máy ghi âm trong phòng ngủ. Ảnh minh họa: Dangotsass.
Khoảng 2 tháng gần đây, tôi thấy chồng tôi thay đổi lắm. Không thường xuyên về ăn tối với ba mẹ con, hôm đi về rất sớm và nằm ngủ, đôi lúc tôi bắt gặp anh thẫn thờ ngồi một mình trong phòng ngủ.
Nghi ngờ chồng ngoại tình, tôi âm thầm lắp một cái camera trong phòng ngủ. Từ hôm đó, ngày nào đi làm tôi cũng mở điện thoại ra để xem diễn biến trong phòng.
Rồi tôi thấy anh cầm một tờ giấy gì đó xem rất kỹ, lát sau lại gọi điện cho ai đó nói chuyện rất lâu. Vì xem camera không nghe được cuộc gọi nên tôi lại lén để một cái máy ghi âm trong phòng.
Cứ thế, ngày nào tôi cũng xem camera kiểm tra và một lần, mở máy ghi âm ra nghe, tôi đứng tim khi nghe được cuộc nói chuyện của chồng với một bác sĩ.
Chồng tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, vậy mà lâu nay anh ấy giấu tôi. Bác sĩ giục anh ấy nhập viện để chữa trị nhưng chồng tôi cứ khất khửa mãi. Tôi biết, vì anh ấy sợ tôi lo lắng, sợ khoản tiền viện phí quá lớn khi hai vợ chồng đang vất vả nuôi hai đứa con nhỏ…
Tôi không kìm nén được cảm xúc gào khóc như một đứa trẻ. Vậy mà lâu nay, tôi đã hiểu lầm anh, để một mình anh chống chọi với bệnh tật. Tôi nên phải làm sao lúc này đây? Xin hãy tư vấn giúp tôi.
BÌNH LUẬN